Đụ cô em ngây thơ dễ dụ, chăn trứng cuộn ôm chặt lấy anh: “Rất hay, rất êm tai, Phệt cô em ngây thơ ngoan hiền em thích lắm luôn.” “Ừm, ngủ đi.” “Em không ngủ được, em muốn làm…” “…” Văn Hựu Hạ im lặng ấn cậu về giường: “Chờ hạ sốt rồi làm.” Tuyết ngoài cửa sổ vẫn rơi đến giữa trưa ngày hôm sau, Khâu Thanh ngủ mê man, khoảng cách giữa những lần tỉnh lại rất ngắn, trong giấc mơ của cậu vẫn luôn có tuyết rơi, thế nhưng kỳ lạ là cậu không cảm thấy lạnh. Vào lúc đó, bọn họ không có nhiều tiền, tiếng tăm cũng không quá lớn. Khâu Thanh quấn trong chăn,